Trong màn sương mịt mùng, những mô đất và những đám dứa dại gai góc, lù
mù đương thiêm thiếp giữa những tiếng dế âm ỷ.
Hai người đi được chừng bốn cây số thì mưa bắt đầu lấm tấm rồi dần dần
nặng hột, thấm ướt hết cả lần áo ngoài. Bính run run, thở dài. Năm liền cởi
áo tơi đưa cho vợ nhưng Bính không khoác, dồn bước.
Tâm trí Bính lại buồn rượi. Tuy có Năm đi bên, Bính vẫn tưởng như thui
thủi một thân một mình, và con đường vắng vẻ mà Bính đương đi đây không
phải về Vĩnh Bảo, về Thái Bình mà đến một nơi toàn những sự nguy hiểm,
sầu thảm.