đẫm máu, tóc rũ rượi lơ lửng trước mặt Bính. Hắn không cười không nói,
nhưng quái lạ một tiếng gì giống hệt tiếng hắn cứ thì thầm vào tai Bính rằng
đời Năm, đời Bính, đời hết thảy cánh "chạy vỏ" đều sẽ chịu những hình phạt
còn khủng khiếp hơn nữa. Bính không thấy trên nét mặt Ba một vẻ gì giận
hờn, oán trách vợ chồng Bính hết. Hình như cái chết của hắn đã ghi sẵn
trong một quyển sổ đền tội công bằng vậy.
Tám Bính và Năm Sài Gòn qua Thủy Vân được một quãng xa. Mưa vẫn
không ngớt. Gió thổi mỗi lúc một rét buốt hơn. Dưới bầu trời đen kịt, hai
người khó phân biệt con đường lầy lội với ruộng bùn ngập nước.