Bính bấm tay Năm:
- Đến đấy thế nào chúng mình cũng phải nghỉ. Chẳng biết mình có nhọc
không, em thì mỏi rời cả hai chân và lại ngâm ngẩm đau bụng.
Năm Sài Gòn đương ngẫm nghĩ, không trả lời. Năm thì thầm: "Giá hai thằng
mất thám ta gặp lần thứ hai có để ý tới ta cũng không thể nào theo được, vì
ta đã làm chúng nó lạc đường ngay từ bến Ninh Giang. Vậy có thể ngủ đêm
nay nhưng sáng mai phải dậy sớm để về ngã ba Đọ rồi về Thái Bình cho kịp
chuyến xe ô tô mười giờ chạy Nam Định. Thế thì hai thằng chứ hàng chục
thằng mật thám cũng chẳng sợ". Thấy Năm trầm ngâm, Tám Bính hỏi lại:
- Có được không mình?