hợp ấy khiến Bính thêm thổn thức, nước mắt Bính càng tràn ra, cổ họng
Bính như sắp tắc, Bính không thể thốt lên một tiếng nữa. Bính đau đớn, Bính
tủi hẹn, Bính tê tái.
Đọc hết bản kinh, Bính chấm sạch nước mắt rồi mà vẫn còn muốn khóc. Bấy
giờ người chồng đã tắt bớt hai ngọn nến đi và người vợ bưng một mâm cháo
gà hơi bay ngào ngạt ở dưới bếp lên. Người đàn ông lại giường đánh thức
Năm dậy. Cả hai ân cần mời vợ chồng Năm ăn. Năm đương đói, nhận nhời
liền, Bính tuy buồn bã không muốn ăn nhưng nể lời cũng phải cầm thìa.