đón ngay lấy nó vừa cười vừa nói nựng: "úi nao ơi! Con tôi đói quá. Tội
nghiệp! Có cháo gà ngon đấy nhưng chưa có răng thì ăn thịt làm sao; Thằng
anh nó lại ăn hết thôi".
Rồi người mẹ vạch yếm cho con bú! Thằng bé ngậm núm vú bú ụt à ụt ịt như
con lợn con. Trước mặt người đàn bà, Bính mủi lòng đưa mắt nhìn Năm Sài
Gòn ăn bát cháo xong ngồi dựa lưng vào bức vách mơ màng với khói thuốc
lá. Bính chua xót nhớ tới đứa con nhỏ bán đi năm xưa và đứa con đẻ sẩy, và
càng xót xa đau đớn hơn khi người đàn bà cúi hôn xuống cặp má phúng
phính xinh xắn của đứa bé, và người đàn ông thì nồng nàn nhìn vợ ẵm con.
Bính thấy vợ chồng người nọ thật sung sướng hơn ai, còn mình thì khổ sở
không biết chừng nào đến đời nào.