Buồn buồn lắm có những đêm anh vô vọng
Một mình lạc bước ở trên phố giữa mùa đông
Cứ tìm hình bóng một người thân quen vô cùng
Dù lòng vẫn biết chim sáo giờ đã sang sông.
Buồn buồn lắm bởi trái tim anh mơ mộng
Mà niềm hạnh phúc thì như sóng giữa biển đông
Đến bờ thì sóng vội vàng vỡ ra tan tành
Giống như là em vội xa anh khi không cần anh.
[ĐK:]
Đại dương xanh xô anh và em
Vào đá kia để vỡ tan rồi
Tại vì sao em lại thay đổi
Tại vì sao em lại gian dối?
Giờ tìm nơi đâu ra niềm vui
Đành sống như những áng mây trời
Chẳng cần ai riêng mình trôi nổi
Chẳng cần yêu cứ vậy mà vui.