Harry đặt cái hộp bằng da ấy sang một bên và cầm lên món quà cuối cùng. Nó nhận ra ngay lập tức nét chữ ngoằn ngoèo xộc xệch trên lớp giấy màu nâu: còn của ai khác hơn là lão Hagrid,người giữ khóa trường Hogwarts. Nó vội xé lớp giấy trên cùng của gói quà để nhìn vào cái ở bên trong một cách háo hức. "Cái đó" bằng da và màu xanh lá cây. Nhưng Harry chưa kịp tháo hết lớp giấy gói bên ngoài ra, thì cái vật bên trong ấy đã hự lên một tiếng. Chưa biết đó là cái gì, chỉ biết nó đang táp chách chách, như thể có mồm mép hẳn hoi vậy.
Harry thấy ghê đến ớn lạnh. Nó biết lão Hagrid không bao giờ cố ý gởi cho nó bất cứ thứ gì nguy hiểm: nhưng khổ nỗi, lão Hagrid lại không có quan điểm và nhận thức của người bình thường về cái gì là nguy hiểm, cái gì là không. Mọi người đều biết lão Hagrid từng kết bạn với những con nhền nhện khổng lồ, mua một con chó ba đầu hung tợn của mấy tay bợm nhậu ở quán rượu, và lén ấp trứng rồng bất hợp pháp trong căn chòi của lão.
Harry khều khều cái gói một cách căng thẳng. Cái gói lại táp nhặng xị lên. Harry bèn với tay cầm cây đèn trên bàn ngủ, nắm thật chắc trong một tay, giơ cao quá đầu, sẵn sàng phang cây đèn ấy vô con vật nguy hiểm trong cái bọc mà nó đang dùng tay kia xé nốt lớp giấy gói. Harry kéo cái vật đó, và từ trong bọc rớt bịch ra: một cuốn sách. Chỉ vừa mới kịp nhận ra cái bìa màu xanh xinh đẹp với hàng chữ chạm nổi của cái tựa sách bằng vàng: "Quái Thư Về Quái Vật", thì cuốn sách kỳ quái ấy đã nhảy dựng trên gáy sách rồi tất tả lạch bạch bò ngang qua cái giường của Harry, y như một con cua quái dị.