Vào bữa ăn trưa của ngày thứ ba, cô Marge nói:
"Anh Vernon à, thằng bé trở nên bất trị như vầy thì anh cũng không nên tự trách mình. Khi mà cái gì thối từ trong ruột thối ra, thì không ai có thể làm gì được cả."
Harry cố gắng tập trung vô dĩa đồ ăn của mình, nhưng bàn tay của nó cứ run lên và mặt nó thì nóng bừng lên vì tức giận. Nó tự nhủ: "Hãy nhớ cái đơn cho phép. Hãy nghĩ đến làng Hogsmeade. Đừng nói gì hết. Đừng phản kháng."
Cô Marge đưa tay cầm ly rượu. Cô nói:
"Đó là một trong những nguyên tắc gây giống căn bản. Người ta luôn nhận thấy điều đó ở giống chó. Hễ con chó cái hư hỏng thì thế nào lũ chó con cũng hỏng bét theo..."
Đúng lúc đó, ly rượu trong tay cô Marge bỗng nổ bùm, vỡ tan. Miếng ly bể bay văng đi mọi hướng và cô Marge vừa chớp mắt lia lịa, vừa lắp ba lắp bắp, bộ mặt hồng hào chành bạnh của cô nhễu rượu tùm lum.
Dì Petunia rú lên:
"Cô Marge! Cô Marge ơi, cô có sao không?"
Cô Marge vừa lau mặt bằng cái khăn ăn vừa làu bàu:
"Đừng lo! Chắc là tại tôi bóp mạnh tay quá. Hôm nọ ở nhà Đại Tá Fubster cũng xảy ra y như vậy. Không cần rối rít nhặng xị lên như vậy đâu chị Petunia. Tôi có cách cầm ly mạnh mẽ lắm..."