Lão pháp sư sa giông hai đầu đã rời khỏi tiệm, Ron bèn tiến lại gần quầy. Nó nói với mụ phù thủy:
"Con chuột này của cháu. Từ hồi cháu đem nó đi chơi Ai Cập về, lông nó hơi bị bay màu một chút."
Mụ phù thủy bảo:
"Liệng nó lên quầy coi!"
Mụ rút trong túi ra một cặp kiếng đen nặng chịch. Ron nâng con chuột của nó từ trong túi ra đặt cạnh bên cái lồng những con chuột, lũ chuột này bèn ngừng trò nhảy dây đuôi, ùa tới sát các thanh chắn của cái lồng, xô đẩy nhau giành chỗ nhìn cho rõ hơn.
Giống như mọi thứ sở hữu khác của Ron, con chuột Scabbers là đồ cũ được nhượng lại cho Ron, (nó vốn thuộc về ông anh Percy) nên trông nó có phần xác xơ. Đặt bên cạnh lũ chuột láng e còn trong lồng, trông con Scabbers thiệt là thảm hại.
Mụ phù thuỷ bốc con Scabbers lên xem:
"Hừm, con chuột này mấy tuổi rồi?"
Ron đáp:
"Ai mà biết được! Nhưng chắc hơi già, hồi xưa nó là của anh cháu mà."
Mụ phù thủy xem xét con Scabbers kỹ lưỡng hơn:
"Nó có tài năng gì?"
"Ơ..."
Ron ú ớ. Sự thật là con Scabbers chưa từng trổ ra một ngón nghề cỏn con nào để gọi là tài năng cho đáng. Đôi mắt của mụ phù thủy săm soi từ cái tai trái bị tét của con Scabbers đến cái chân trước bị cụt một ngón, rồi tặc lưỡi rõ to: