"Giáo sư Snape đã rất tử tế pha cho thầy một món thuốc. Thầy không phải là người giỏi về bào chế thuốc men lắm mà món thuốc này lại đặc biệt phức tạp."
Thầy cầm cái cốc lên ngửi, hớp một ngụm, rùng mình, nói thêm:
"Chất ngọt ngào phỉnh nịnh chỉ làm cho nó vô dụng."
Harry bắt đầu:
"Tại sao...?"
Thầy Lupin nhìn Harry và trả lời cái câu hỏi chưa thốt ra trọn vẹn:
"Dạo này thầy cảm thấy hơi xuống sắc một tý. Thuốc này là thứ duy nhứt chữa được chứng đó.Thầy thực là may mắn được làm việc chung với giáo sư Snape. Chẳng có mấy phù thủy bào chế được món thuốc này đâu."
Giáo sư Lupin hớp thêm một ngụm nữa. Harry khẩn thiết muốn hất cái cốc ra khỏi tay thầy Lupin. Nó buột miệng nói:
"Giáo sư Snape rất thèm muốn môn Nghệ thuật Hắc ám."
"Vậy hả?"