Bầu trời trở nên u tối hơn, như thể bóng đêm quyết định phủ xuống thật sớm. Hai lần Harry suýt tông phải cầu thủ khác mà không biết đó là đồng đội hay đối thủ. Người nào bây giờ cũng ướt sũng, và mưa to đến nỗi Harry không thể nào phân biệt được ai với ai...
Cùng với một tia chớp nhá lên là tiếng còi bà Hooch ré lên. Harry chỉ có thể nhìn thấy bong Wood trong màn mưa dày, đang ra đấu gọi nó xuống mặt đất. Cả đội đáp xuống làm văng tóe
lên bùn sình.
Wood rống lên cho cả đội nghe:
"Anh xin tạm nghỉ hội ý. Tất cả lại đây, dưới này..."
Cả đội chúm chụm lại bên rìa sân đấu, dưới một tán dù rộng, Harry gỡ kiếng ra chùi vội chùi vàng vào tấm áo chùng của nó.
"Điểm số ra sao rồi?"
Wood nói:
"Chúng ta trên được năm chục điểm. Nhưng mà nếu chúng ta không sớm bắt được trái banh Snitch, thì chúng ta sẽ phải chơi tới khuya luôn."
Harry bực tức vẫy cặp kiếng của nó:
"Với cặp kiếng này em không thể có một cơ hội nào hết."
Đúng ngay lúc đó, Hermione xuất hiện kề bên vai của Harry. Cô bé che tấm áo khoác bên trên đầu và mặt rạng rỡ một cách không thể hiểu được.