Và mãi cuối cùng, Harry mới được trèo lên cây Tia Chớp, đạp xuống đất một cái để khởi động.
Cây chổi này còn tuyệt hơn cả giấc mơ của nó. Tia Chớp chỉ cần chạm nhẹ là có thể xoay chuyển; như thể nó biết tuân theo những ý nghĩ của Harry chứ không chỉ đợi bàn tay Harry điều khiển. Tia Chớp lướt ngang qua sân đấu với một tốc độ mà khán đài trở nên một cảnh vật lờ mờ xanh và xám. Harry xoay cây Tia Chớp ngặt đến nỗi Alicia phải thét lên, rồi Harry lao xuống với một sự điều khiển hoàn hảo, ngón chân nó chạm nhẹ nhàng vô lớp cỏ của sân đấu trước khi nó lại vọt trở lên không trung, đạt tới độ cao mười thước, mười ba thước, rồi mười sáu thước...
Wood gọi:
-- Harry, anh sắp thả trái banh Snitch ra đây!
Harry quay ngoắt lại, phóng đua với một trái Bludger về phía mấy cây cột gôn; nó vượt qua trái banh dễ dàng, và nhận thấy trái Snitch đang vọt ra từ phía sau Wood. Chỉ trong vòng mười giây,
Harry đã bắt gọn trái Snitch trong lòng bàn tay nắm chặt.