Thế rồi ba người bạn của tôi không thể nào không nhận thấy rằng mỗi tháng tôi lại biến mất một lần. Tôi bịa ra đủ thứ chuyện. Tôi nói với họ là má tôi bệnh, rằng tôi phải về nhà thăm má... Tôi hãi hùng với ý nghĩ là bạn bè sẽ xa lánh tôi ngay khi biết được tôi là ai. Nhưng mà, dĩ nhiên, họ cũng giống như con vậy, Hermione, họ cũng phát giác ra sự thật...
Và họ không hề xa lánh tôi chút nào. Ngược lại, họ còn làm một điều giúp tôi, khiến cho sự biến hình của tôi không chỉ dễ chịu đựng hơn mà còn là lúc sung sướng nhứt đời tôi: họ cũng biến hình thành thú vật luôn.
Harry sửng sốt:
-- Kể cả ba con?
Thầy Lupin nói: