--... sẵn sàng tấn công vào đúng lúc mà hắn chắc chắn có đồng minh... để giao nộp người cuối cùng của nhà Potter cho chúng. Nếu hắn giao nộp Harry, thì còn ai dám nói hắn là kẻ phản bội Voldemort? Hắn sẽ được đón nhận về hàng ngũ trong danh dự... Vì vậy, tôi phải làm một điều gì đó. Tôi là người duy nhứt biết là Peter vẫn còn sống...
Harry nhớ lại điều mà ông Weasley đã nói với bà Weasley:
-- Những cai ngục nói là hắn cứ nói mớ trong giấc ngủ... luôn luôn là mấy lời giống nhau... "Nó đang ở trường Hogwarts".
-- Như thể có một ai đó đã thắp lên một ngọn lửa trong đầu tôi mà bọn giám ngục Azkaban không thể nào dập tắt... đó không phải là cảm xúc vui sướng... đó là một ám ảnh... nhưng nó đem lại cho tôi sức mạnh, nó làm đầu óc tôi sáng suốt. Vì vậy, một đêm, khi họ mở cửa để đem thức ăn vào, tôi đã lẻn qua mặt họ như một con chó... Họ hết sức bối rối vì họ gặp khó khăn hơn rất nhiều khi phán đoán tình cảm loài vật... Dưới lốt chó tôi rất ốm, ốm lắm, ốm đến nỗi có thể lách mình qua chấn song nhà tù... Tôi bơi trở về đất liền như một con chó... Tôi đi ngược lên phía bắc và lẻn vào sân trường Hogwarts như một con chó... Từ đó tới nay tôi vẫn sống trong khu rừng Cấm... ngoại trừ một lần tôi đi xem trận đấu Quidditch, dĩ nhiên... cháu bay giỏi như cha cháu ngày xưa vậy, Harry à...