- Hermione ơi, nghĩ ra cái gì thiệt vui đi!
Nó chớp mắt liên tục, cố để nhìn rõ hơn. Nó lúc lắc cái đầu để xua đi những tiếng kêu khóc yếu
- Mình sắp được về sống với cha đỡ đầu của mình... Mình sẽ ra khỏi nhà Dursley...
Harry buộc mình nghĩ đến chú Sirius, và chỉ nghĩ đến chú Sirius mà thôi, rồi bắt đầu hô:
- Expecto patronum! Expecto patronum!
Chú Sirius rùng mình, lăn ngửa ra và nằm bất động trên mặt đất, xanh lè như đã chết rồi.
- Chú ấy không sao đâu! Mình sẽ về sống với chú ấy. Expecto patronum! Hermione ơi, giúp
Hermione thì thầm:
- Expecto... Expecto... Expecto...