Và bọn giám ngục Azkhaban kìa. Chúng tràn ra từ bóng tối, từ mọi hướng, lướt quanh bờ hồ...
Chúng đang di chuyển xa khỏi chỗ Harry đang đứng, về phía bên kia bờ hồ... Harry không còn phải ở gần bọn chúng nữa...
Harry bắt đầu chạy. Trong đầu Harry lúc đó không có một ý nghĩ gì khác, ngoại trừ hình ảnh ba nó... nếu đó chính là ba nó... nếu người đó thực sự là ba nó... Nó phải biết... nó phải tìm ra...
Mặt hồ càng lúc càng gần, nhưng chẳng có dấu hiệu nào của bất cứ người nào hết. Ở phía bờ bên kia, Harry chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng le lói của một vệt màu bạc, đó là vị thần Hộ mệnh yếu xìu mà chính nó đã gọi lên.