Bính sung sướng tưởng đến vỡ mất trái tim, bật kêu lên:
- Thế mà tôi!...
Bính định nói: "Thế mà tôi nỡ vội giận Chung", nhưng vì ngượng, Bính phải bỏ dở câu. Thấy cái thái độ lạ lùng ấy, người trẻ tuổi chau mày hỏi:
- Thế mà tôi.. làm sao hở cô?
Bính quên cả lễ phép, thở hắt mạnh ra một cái, lắc đầu rồi đáp:
- Tý nữa tôi...
Đến tiếng "tôi" Bính lại ngừng, hai khóe mắt ứa nước. Bính phải cố nén sự nghẹn ngào, nói tiếp: