- Cô kêu ai bây giờ? Biết điều thì im nghe tôi...
Hắn đã ôm xốc Bính vào lòng, bế đặt lên cái giường tây gần đấy. Cửa màn tụt ngay xuống. Hắn liền cưỡi lên người, ngực ép ngực, má ép má, cặp mắt sáng quắc chiếu lên cặp mắt long lanh.
Bính mềm nhũn cả người. Cặp vú cương sữa tưởng sắp vỡ bung.
Bính rùng mình. Bính định nói, định van thì cổ ứ lại.
Bính xanh mắt lên trông gian buồng âm u giữa buổi trưa mùa thu trong sáng, và ú ớ nói những tiếng nhỏ nhỏ trong cổ họng như một người bị cơn mê bóp nghẹt: