- Mà sao trong cùng cảnh khổ lại như chỉ chực ăn thịt lẫn nhau?
Hai Liên lắc đầu, giọng nói lại cao hơn:
- Thôi! Chị nghĩ đến những điều ấy làm gì cho nẫu ruột! Đừng buồn nữa chị ạ. Chị mà tự tử chỉ thiệt thân thôi. Bố mẹ anh em ai biết đấy là đâu! Mồ mả mình ai thăm viếng? Chị nên gắng gượng ăn uống cho lại người rồi năm bảy tháng, một năm quen dần đi, cái cảnh bán trôn nuôi miệng này sẽ không đến nỗi khó chịu lắm đâu.
Bính xanh mắt:
- Quen được cơ à, chị?
Hai Liên cười nhạt:
- Hẳn chứ lại, nếu không sao có người ở với đời.