Năm đã đỏ tía mắt lên, vùng dậy rút lưỡi dao sáng loáng cài trên đình màn
- Đừng hung tợn thế!.. Em van mình! Đừng hung tợn thế!.. Em van mình!...
Em van mình!...
Năm gỡ tay Bính, mắt sáng quắc, long lên, miệng sùi bọt mép:
- Mặc tôi ! Mặc tôi !
- Em lạy mình đấy ! Thương em chứ !