Bính nâng cằm Năm lên:
- Rõ ràng giọng hát của mình mà mình còn dối em ư.
Năm không đáp, nét mặt thẫn thờ hơn, Bính lay vai Năm:
- Kìa sao mình cứ buồn thế?
- Tại...
- Tại làm sao?
- Thấy mình đi lâu quá thì anh lo ngại và buồn chứ sao!
Bính soắn chặt má Năm và kéo căng ra:
- Mình lạ lắm! Việc gì mà sợ mà buồn? Em đã bảo "cớm" có tài thánh cũng
không động được đến người em. Ngay như ban nãy, khi chia tiền ở nhà Tư-
lập-lơ, em biết có một chú đạp xe theo rình em. Mặc kệ, em cứ thong thả đi,
nhưng đến gần vườn hoa Đưa người, em rảo bước rẽ ngay vào ngõ Nghè, tạt
qua ngõ Trần Xuân Lịch, rồi ngược lên phố Đầu cầu, đi vòng về Chợ con.
Thế là chú em hết "trõm".