rửa mặt, má Bính đỏ ửng lên. Hai Liên tấm tắc khen:
- Quái! Chị bao giờ cũng trẻ đẹp như bao giờ, mà em thì một ngày một già,
một xấu đi.
Bính không đáp; ngao ngán cúi đầu nhìn đôi dép Nhật Bản, tê tái với những
ý nghĩ xót xa cho sự đẹp đẽ, xinh tươi từ trước đến giờ đã chẳng làm cho
mình sung sướng, lại còn gây nên bao nhiêu bước long đong.