- Khổ quá! Anh không muốn mình nhắc tới chuyện ấy đâu. Nghe nó chướng
tai lắm. Vậy anh xin mình từ rầy trở đi còn muốn làm bạn với anh giờ nào,
ngày nào thì phải theo anh mới được.
Bính nức nở:
- Cho đến chết chắc?
- Đến thì đến! Vả lại đi "dọc" có nguy hiểm gì lắm mà mình lo lắng khiếp sợ.
Minh không biết ư, nghề gì, việc gì, có gieo neo khó khăn mà ta theo đuổi
làm được mới thích chứ. Anh đã đứt kẽ lưỡi dặn mình, mình vẫn quên không
nhảy nghiêng người về đằng trước, một là tránh gió tạt, hai là lấy thăng
bằng, để đến ngày nay xảy ra cơ sự này, anh nghĩ thương, lại vừa giận mình.
Biết mình nhỡ miệng, Năm nắm chặt tay Bính dịu ngay nhời: