- Thôi cụ đừng phiền nữa, vui vẻ chăm lấy đứa bé, lớn lên thế nào nó cũng
trả nghĩa cho bố mẹ nó.
Lời nói làm cụ càng ứa nước mắt. Rồi cụ ôm lại cháu và quấn chăn cho nó.
Cánh tay cụ nhấc lên để lộ một bọc vải nằm gọn trên đầu gối.
Năm Sài Gòn liếc mắt nhìn, tưởng tượng ngay ra món tiền và những thức
quý giá mà vì e ngại ông cụ không muốn nói thật. Hắn mừng rơn, thỉnh
thoảng thân rót nước mời cụ già uống. Ông cụ bế cháu ngồi dưới chân Năm
vừa uống nước vừa tấm tắc khen Năm: