không ra hơi, lếch thếch ôm đứa cháu bé chạy khắp mọi chỗ trong tàu.
Người ta đón hỏi cụ thì cụ tái mặt trả lời một câu ngắn ngủi:
- "Nó" mất rồi!
Không ai hiểu "nó" là cái gì. Nhưng nếu người ta là Tám Bính và hỏi Năm
Sài Gòn thì ta sẽ biết rõ nó là cài bọc có hai đôi hoa tai, bốn chiếc vòng
xuyến và một nghìn hột vàng gói với bốn chục bạc và một lá thư của người
mẹ chết để lại dặn dò ông cụ bố chồng cố dẹp nỗi buồn mà chăm nom lấy
cháu bé... Ông cụ nên tự nuôi nấng lấy cháu thì hơn và phải tiêu pha dè dặt,
kẻo ông thì đã bảy, tám mươi tuổi già, cháu thì trứng nước, họ hàng lại
không có, nếu hết tiền khi cháu hãy còn thơ ấu thì ông biết trông cậy vào ai.