đã ứa ra, chan hoà. Qua những giọt nước mắt đầm đìa, Bính thấy hiện vụt ra
một cảnh mịt mù, buồn tẻ trong lớp tre xanh rì ở đằng tít xa... làng Sòi! Làng
Sòi!
...Sáu năm đã qua... lâu biết bao... dài biết bao! Mà biết đến bao giờ Bính
mới có được một cuộc đời trong sạch êm đềm như cuộc đời của mọi người
trong buổi đầu xuân?