rồi lại chạy. Đến bến Ninh Giang thì trời vừa sập tối. Quá Ninh Giang một
quãng ngắn thì trời tối mịt mùng.
Sương và gió rét chùm kín cả dòng sông, cả cảnh vật bên sông. Tiếng máy
chạy sình sịch cũng chẳng đủ làm gợn được sự hoang lặng. Ngọn đèn đỏ bên
mạn trái tàu giữa lượt kính dày càng mờ, thấp thoáng chiếu những tia sáng ủ
rũ lên rặng tre xanh thấm mỗi khi tàu đè con nước, hoặc tránh những bãi,
chạy gần bờ. Những lúc ấy, người thủy thủ đâm con sào xuống sông rồi uể
oải rút lên để đo mực nước, vừa đọc những câu tiếng tầu bằng một giọng ê a.
Tám Bính ngáp và bấm Năm Sài Gòn: