bàn tay hắn ta có rời túi không vì Năm biết chắc diêm ở túi ấy. Người nọ
không chỉ đưa mẩu thuốc, - đưa bằng tay trái - rồi khi Năm châm lửa xong,
hắn liền cầm lấy, kéo thêm một hơi dài, đoạn giơ thẳng cánh vứt xuống sông.
Cái cử chỉ tuy thường nhưng với người vận âu phục lặng lẽ này, Năm thấy
ngự một sự giễu cợt hết sức kiêu căng.
Năm bực dọc, gằn tiếng:
- Hay "so quéo" "sửng mông"?(1).