Từng tiếng một lọt vào tai Năm, khiến Năm càng nóng ruột. Năm hậm hực
nhìn đằng xa tờ mờ sáng, trong dạ bồn chồn. Năm ước gì tàu xô phải bãi
chậm lại vài ngày để món hàng của Năm không thoát được lên bờ.
Non một giờ sau tàu đến bến Cung, rồi quá bến Cung đến Kiến An, rồi quá
Kiến An, và chỉ còn đợi mở cầu là áp bến Hải Phòng. Lúc ấy đằng đông sáng
rực hẳn lên mà Năm Sài Gòn vẫn mải mốt theo dõi.
Bỗng trống ngực Năm đập rội lên lên vì vui sướng: miệng túi quần người ấy
há hốc để lộ mép ví tiền bằng da đen, và cánh tay phải hắn đương quay tròn
chiếc mũ dạ.