ngay dậy, toan nối gót. Cũng như lần trước, Năm lại phải ngồi sụp xuống
chiếu - sự đau đớn đột nhiên nọ chói tức một cách khác thường.
Giây phút sau Tám Bính đem dầu lên xoa khắp người Năm, Năm dìu dịu bèn
bấm Tám Bính, cả hai lần xuống, vừa lúc tàu sắp sửa áp bến.
Nhưng quái lạ, khi Năm Sài Gòn sờ đến cái túi của người kia thì ví tiền
không còn đấy nữa, Năm đảo mắt trông cả túi áo trên, hai túi áo dưới, Năm
sờ cả ba túi: túi không chỉ là túi không.