Mễ mở sớm giữa bầu không khí tinh khôi của buổi đầu ngày, ánh đèn điện
mù mờ chiếu lại từ những hộp đèn còn sáng bên ngoài các căn tiệm chung
quanh. Tâm Giao mở bật cửa nhưng ngồi lại ngay xe như có ý chờ đợi Ðoàn
Hùng đi tới. Nàng thản nhiên không để lộ một chút khác thường nào cho đến
khi người thanh niên mà lúc thường Tâm Giao xem như một người anh trai
khả kính, bỗng nhiên nàng bước hẳn ra ngoài xe, chồm tới ôm chặt lấy Ðoàn
Hùng, níu đầu chàng xuống đặt một cái hôn nồng cháy trên môi chàng khiến
cho Ðoàn Hùng quá đỗi bỡ ngỡ, không kịp phản ứng đành đứng chết trân
nhận lấy nụ hôn cuồng dại của Tâm Giao. Nàng nói trong hơi thở dồn dập:
Em nhớ anh! Em nhớ anh! Nhớ anh lắm, biết không?
Ðoàn Hùng không tránh khỏi kinh ngạc trước cử chỉ quá thân mật và bất
ngờ của Tâm Giao. Chàng vội vã khoác tay: