rất thùy mị của người mình yêu thường ngày hôm nay đang làm những việc
khác thường gì. Ðoàn Hùng chỉ có một cách làm theo những yêu cầu của
Tâm Giao.
Hai người bước vào phòng sau cánh cửa đã khóa cẩn thận cả hai chốt
trên và dưới, Tâm Giao nắm sợi dây kéo mạnh để cho tấm màn vải che
khung cửa sổ dạt về một phía cho ánh sáng ban mai ùa vào làm rực rỡ căn
phòng. Phía bên ngoài cửa sổ là một khu đất trống hoang vu, hoa và cỏ dại
mọc đầy, phe phẩy phất phơ đong đưa trong nắng sớm. Xa hơn một chút nữa
dưới kia là mặt biển vắng lặng mênh mông, chưa thoáng một bóng người.
Tất cả những ngọn đèn trang bị trong phòng đều được Tâm Giao mở lên
sáng chói. Ðoàn Hùng thờ thẫn đứng trông, chưa biết phải phản ứng như thế
nào thì Tâm Giao lên tiếng: