— Bác gái có gọi sang nhà chúng em sáng nay khi chị đã đi, dặn rằng
hôm nay chị Tâm Giao về nhà sớm. Hình như bác có chuyện gì cần nói với
chị.
Tâm Giao tỏ ra tỉnh táo. Nàng đảo mắt nhìn mọi người và liếc thật nhanh
về cỗ quan tài rồi ra xe chạy thẳng về nhà trong khi Ðoàn Hùng còn đang
lặng lẽ đứng chú mục nhìn vào một khoảng không bất định.
Chiều đã xuống hẳn không còn vương bóng nắng. Không gian mang một
màu xám đục đìu hiu. Trời không có gió nhưng Tâm Giao cảm thấy cơ thể
của nàng lạnh khác thường. Những cảm giác bải hoải ê ẩm khắp chỗ và nơi
hạ thân con gái lần đầu tiên va chạm xác thịt mật thiết với người khác phái
khiến Tâm Giao cảm thấy mệt mỏi rã rời. Nàng bước vào nhà trong khi mẹ
nàng vừa quay lưng lại trước bàn thờ Phật. Bà cụ kín đáo nhìn con rồi lên
tiếng, ánh mắt cụ phảng phất nỗi lo âu: