người đã chết - Tuyết Phương - mà đoán chắc, đang hòa nhập lẫn lộn vào
trong thân xác và thần trí người con gái thân yêu của bà. Bà thoáng "nhìn" ra
khuôn mặt trĩu sầu của Tuyết Phương đang ẩn hiện phảng phất trên khuôn
mặt mệt mỏi tái lạnh của Tâm Giao cho dù bà thật lòng không biết ngày hôm
nay Tâm Giao - qua trung gian của kẻ vô hình - đã tự đem trong trắng hiến
dâng để thất tiết với người bạn trai của người đã chết, nhưng bà vẫn không
thể tránh hẳn nổi lo âu buồn phiền.
Giữa khuya đêm đó, bà cụ thức giấc sau một lúc chợp mắt ngắn ngủi, bà
nhẹ nhàng xỏ chân vào đôi dép bông rón rén bước sang phòng của Tâm Giao
khi nàng đang say sưa trong giấc ngủ miệt mài. Bà trở ra phòng khách thắp
một nén nhang rồi quay lại phòng ngủ của con gái. Bà nhẹ nhàng ngồi xuống
một cái ghế sau khi kéo tấm chăn mềm lên che kín sát cổ của Tâm Giao. Bà
bắt đầu to nhỏ thì thầm y như một người đang thành tâm cầu nguyện: