ngoài nó! Con nên đi ra ngoài nó, Tuyết Phương! Rồi hãy trở lại vị trí hiện
hữu của con.
Bà cụ ngừng bặt lời thì thầm vào đúng lúc Tâm Giao cựa mình thức giấc.
Nàng nhận biết ngay có mẹ ở bên mình. Nàng nhỏm dậy dáo dác nhìn quanh
như có ý tìm kiếm một hình bóng người nào. Mẹ nàng nói trong hơi thở:
Bác cám ơn con! Tuyết Phương. Con đã nhận ra những lời ta vừa cùng
con tâm sự. Ta mong rằng con sẽ trở về, trả lại sự bình yên cho người bạn
gái con hằng thương mến!
Tâm Giao gục đầu vào lòng mẹ như đứa trẻ còn thơ:
— Mẹ! Mẹ đang nói chuyện với ai vậy?