đã "nhận" ra được linh hồn của Tuyết Phương tạm lưu ngụ trong thân xác
của con gái. Nếu bà biết được tường tận mọi điều đã xảy ra ngay thanh niên
bạch nhật giữa Ðoàn Hùng với Tâm Giao, có lẽ bà sẽ lo ngại và buồn phiền
cùng cực. Cũng may, cụ không biết rõ việc này, ngoại trừ sự kiện duy nhất
nhìn thấy người con gái trở về nhà với dáng điệu mệt mỏi tả tơi...
Cả ngày hôm đó và tiếp theo ngày sau, Tâm Giao đều có mặt thường
xuyên tại nhà quàn trong những giờ diễn ra các nghi thức lễ tụng dành cho
hương hồn của Tuyết Phương. Có lẽ, những buổi cầu kinh và nhiều tiếng
đồng hồ liên tiếp, các vị cao tăng đức độ đã thành khẩn khấn nguyện và ủi
an, linh hồn của Tuyết Phương đã thức tỉnh và lấy lại được sự yên bình như
những người chết bình thường. Chính nhờ như vậy mà linh hồn của Tuyết
Phương đã có cơ may giác ngộ, an phận trở về bên cạnh thân xác cũ của
nàng để lãnh hội những ân phước thiêng liêng mang lại từ các buổi lễ tụng.
Cũng chính nhờ vậy mà hồn phách của Tuyết Phương đã tự nguyện lìa
bỏ thân xác dương lực của Tâm Giao nên Tâm Giao đã hoàn toàn trở lại
trạng thái bình thường để bình tâm tiếp nhận thông báo của viên quản lý
motel về căn phòng mà nàng đã thuê không ấn định thời gian. Trong một hai
ngày liền, họ không thấy hai người trở lại như đã dặn, bắt buộc họ phải tìm
cách xác nhận qua số điện thoại mà Tâm Giao đã viết xuống trong khi làm
thủ tục check-in.