của công trường. Họ yêu thương nhau, quấn quít bên nhau như bóng với
hình đêm ngày sát cạnh, bất chấp những giáo điều lệnh lạc do chỉ thị của
Ðoàn của Ðảng. Họ sống lủi thủi và lao động bên nhau cho đến một hôm
công trường rộn rã lao xao về sự vắng mặt trong buổi điểm danh sáng của
Bảo Quỳnh. Mạnh Hùng thì thần sắc như kẻ mất hồn. Em không thể trả lời
trước ban Chủ Nhiệm về sự vắng mặt của cô bạn gái hiền lành xinh đẹp
trong khi mọi người đều xác nhận chiều ngày hôm trước, hai người còn dẫn
nhau đi bộ ra quán bà Tư Thái ngoài thị xã ăn cơm với đĩa dưa cải chua với 2
cánh gà rồi cùng dẫn nhau trở về công trường vào lúc trời vừa nhá nhem tối,
có cơn mưa lất phất đầu mùa. Ðám thanh niên trẻ đều khẳng định chính mắt
họ nhìn thấy hai người ra khỏi nhà bà Tư Thái, trở về công trường theo con
đường nhỏ quanh co dưới đám cỏ tranh rậm rạp. Lúc bấy giờ, trời còn tranh
tối tranh sáng, nhưng đã không nhìn rõ bóng người, nếu người đi sau cách
người đi trước chỉ trong dăm mười thước ngắn ngủi.