chúng tôi bắt buộc phải tin những điều chú vừa nói là sự thật. Nghĩ đến đây,
tóc gáy chúng tôi dựng đứng, mặt mũi người nào cũng thất sắc y như bị gặp
ma.
Theo lệnh, chúng tôi, đội tài xế gồm mười mấy chiếc xe của công trường
chia nhau đi mỗi xe mỗi hướng. Phía sau thùng xe trống là các thanh niên
xung phong. Chúng tôi rời công trường trong cái se lạnh của những ngày
tháng cuối năm. Mặt trời mới vừa chớm khỏi những ngọn cây cao rải rác đó
đây trong rừng, sương đêm còn đọng đầy trên từng cành cây bụi lá.
Sau nửa giờ lái xe len lỏi qua những tàn cây cao, che kín bởi đám cỏ
tranh và phải lái thật khéo và tinh tế để tránh xe rơi xuống các hố bom sâu bị
che kín bởi lá cây che lấp lâu ngày, xe chúng tôi ra khỏi đám cây cao um tùm
ẩm thấp, nhìn thấy cả một cánh đồng cỏ hoang dưới nắng cháy của những
ngày cuối năm. Trước mắt chúng tôi hiện ra một hình ảnh kinh hoàng không
phải trong đêm thâu u tối mà ngay giữa thanh niên bạch nhật có hàng chục
con mắt chứng kiến: thân xác của Bảo Quỳnh nằm bất động trong một vũng
nước lầy, quần áo tả tơi rách nát để lộ ra một thân thể lõa lồ với mảnh lưng
trần trắng xanh như màu bạch ngọc đang ngả sang màu tái của xác chết
không hồn. Chúng tôi thận trọng cầm súng xuống xe, từng bước tiến đến chỗ
Bảo Quỳnh đang nằm bất động. Chú Chín đã đoán không sai. Bảo Quỳnh đã
bị ma đất trong rừng dẫn đi trong đêm tối, nó dẫn cô gái đáng thương này đi
ngay trong cơn khiếp sợ mê sảng của Mạnh Hùng nên cho dù hai người có
đang cùng đi chung, bị tách ra, Mạnh Hùng vẫn không còn tỉnh táo để chống
lại ý muốn của loài ma rừng độc địa hòng cứu lấy cô bạn gái đáng thương.
Ma rừng sai khiến bước chân không hồn của cô gái đi càng sâu vào rừng bao
nhiêu càng tốt, sau đó, ma đất xúi bẩy cô gái tự cào đất nhét kín vào mồm và
nuốt vào cổ họng giống như người ăn xôi bắp cho đến khi đất ướt dẻo đọng
kín cổ họng, không thở được nữa thì tự ngừng thở, chết luôn.