thêm được với một buổi sáng rộn rịp như thế này, đành phải ra khỏi cái
giường êm ấm. Định gọi một anh bạn thân, xuống cái quán quen ở khu Bolsa
uống cà phê tán láo, cũng không thể xen vào "đường dây điện thoại đỏ" đang
được vợ tôi và các cô em xử dụng liên hồi.
Tôi chẳng lấy thế làm phiền não về chuyện này giống như tôi đã từng
không phiền não trước hàng trăm thứ chuyện xảy ra hàng ngày trên đất Mỹ,
bèn ra phòng ăn cầm ly cà phê sữa còn ấm vợ tôi đã pha sẵn, rồi tôi lững
thững với gói thuốc lá bước ra sân sau, chỗ cái bàn bằng nhựa trắng ngồi
uống cà phê một mình, ngắm khung cảnh ẩn hiện qua làn sương mai ở dưới
cuối chân đồi đang được ánh nắng đầu ngày điểm cho một màu vàng trác
tuyệt.