Người tôi ngay sau phút ấy không còn trọng lực nữa, tôi nghe nhẹ hẩng
trong không gian, việc xê dịch, đi đứng khoan thai thật thảnh thơi dễ dàng,
không còn chút trở ngại nặng nề cùng với một cảm giác lâng lâng hạnh phúc.
Từ một khoảng 180 độ đằng trước mặt, tôi có thể nhìn rõ tất cả những gì
hiện ra trước mắt.
Nhưng 180 độ phía sau lưng, mỗi khi ngoái đầu nhìn lại, tôi chỉ thấy một
vùng sương trắng dày đặc, không có bất cứ vật thể gì. Tôi còn nghe được rõ
ràng mọi người đang nói chuyện với nhau lao nhao láo nháo hết sức ồn ào.
Vợ tôi đang cuống cuồng trả lời những gì các ông bà Mỹ đến lập thủ tục,
điều tra. Thường nhật nàng vốn là một phụ nữ có đầy nghị lực, không khóc
lóc dễ dàng, nhưng giọng nói và tia mắt lúc này thì quá đỗi phiền muộn,
trông thật là tội nghiệp. Hai đứa con của tôi thì vô cùng thê thảm, chúng
quấn quít bên cạnh cái xác của tôi giống như lúc thường có tôi nằm ngủ và
chúng thì luẩn quẩn ở bên hoặc xem video con nít, hoặc xoay quanh những
món đồ chơi điện tử trong nhà. Giờ đây chúng im lìm không nói gì cả.