trôi ra một không gian biệt lập, chỉ có một bên là bóng tối mênh mông và
một bên là dày đặc sương mù, cũng mênh mông không kém. Tôi chới với
trong cõi không vô tận. Tuy không cảm thấy gì đáng lo sợ, nhưng cũng có
hơi chút quản ngại về những giây phút sắp tới của mình.
Bất đồ, tôi như được một sức mạnh đẩy tới vòng bên ngoài chung quanh
các vị Trì minh với vô số các nhóm Không Tiến Nữ (tiên giới). Nào là các vị
Không Tiến Nữ của tám chỗ hỏa táng, Không Tiến Nữ của bốn giai cấp ta
bà, Không Tiến Nữ của 3 nơi tạm trú, Không Tiến Nữ của 30 vị chí thánh
cùng của 80 chỗ hành hương, rồi đến các vị anh hùng, nữ anh hùng, các
thiên tướng, các thiên thần bảo vệ đức tin nam nữ, mỗi vị được trang sức với
sáu món mang trên người: một tấm phướn to lớn hình như làm bằng da
người, tàn che và cờ hiệu cũng làm bằng da người. Những vị này vừa đốt mỡ
người cho khói bay lên vi vút, vừa mang vô số nhạc cụ và làm cho vang
động thiên giới bằng cách khua, đập hay rung các loại nhạc cụ ấy cho chúng
phát ra những âm thanh huyên náo, mạnh mẽ đến nhức óc đinh tai. Các vị
này cũng nhảy múa theo các nhịp điệu khác nhau. Họ xuất hiện, dường như
để nghênh đón những người vừa mới lìa đời, hiền lương hoặc tội lỗi.