Ý nghĩ như phong ba bão tố với một tốc độ vô cùng mãnh mẽ khác thường và dường như còn có cả ngàn vạn âm thanh khác lạ đang bùng vỡ ở trong đầu, lấn át tất cả những lý trí của tôi đang cố tình giằng kéo. Nhưng rồi tôi phải bị thua. Tôi quên mất đi tất cả mọi rối ren đang xảy tới như có một ma lực thúc đẩy kêu gào. Tôi sai khiến Hùng nhập cuộc mây mưa... Lúc đầu Hùng còn có vẻ bỡ ngỡ trước sự tất công quá bất chợt của tôi, nhưng sau đó Hùng nhanh chóng tham dự vào cơn khác khao của tôi giống y như là hai con thú. Tự nhiên những âm vang trong tôi cứ dấy động hẳn lên từng hồi. Tôi miệt mài và quên đi tất cả. Tôi chỉ nhớ được rằng trong giây phút cuồng loạn đó, tôi vừa thở hổn hển vừa nói những điều gì đó khác lạ với chồng tôi. Những lời nói mà mãi đến ngày hôm sau, thể theo sự khẩn khoản yêu cầu của tôi muốn biết Hùng rành rẽ kể lại cho tôi nghe rồi còn chết nhạo tôi như vầy: — Em khéo giả vờ. Ai đời ngay cả nói với anh những lời của vợ chồng âu yếm mà còn bảo là quên thì có phải là em như người đang mơ ngủ không? Ðược rồi! Muốn biết thì anh sẽ kể lại cho mà nghe. Em nói rằng em muốn ăn tươi nuốt sống anh. Rằng em không để cho anh đi đâu hết.