— Cô nói vậy cũng phải! Chẳng là ở cõi vô hình chúng tôi không cần lệ thuộc vào quá nhiều phiền bận như khi còn tại thế, chúng tôi không cần thiết phải xử dụng tới y phục quần áo chỉ vì chúng tôi có một nhãn quan vô thường. Có nghĩa là, trong nhiều điều chúng tôi không cần phân biệt, không cần phân định giai cấp thấp cao, hay trai gái trẻ già, không có chia ra những giai cấp sang hèn, hay dở mà chỉ có một qui luật thật rành mạch phân minh dựa trên nghiệp quả của mỗi vong hồn để mà phải chú ý. Ðó là vấn đề Thiện, Ác của mỗi vong hồn, của từng nghiệp quả để được xếp loại và quả trị mà thôi. Nhãn quan thường lệ của cô nhìn thấy tôi cũng chẳng có chi đáng phải quan tâm. Nếu cô không tiện nhìn tôi như thế này, thì tôi sẽ cho cô thấy tôi dưới một hình thể khác để cô được an tâm hơn. Cô chịu vậy chứ gì? Nói vừa xong, hồn ma nữ đã hóa thân thành một hình bóng có mặc đầy đủ quần áo chỉnh tề tươm tất. Cô ta vẫn đứng cận kề trò chuyện với tôi ở trước mặt như hai người bạn rất thân. Cô ta tỏ ra từ tốn khác thường và cho đến bây giờ cô ta mới tự giới thiệu: