Tôi đã nói với anh thật bình dị ôn hòa, cốt không để cho Hùng có ý nghĩ cho tôi là người tò mò hoặc là ghen tuông bóng gió: — Anh còn nhớ người con gái nào tên là Thảo Chi, Nguyễn Thị Thảo Chi không? Thật là tội nghiệp. Hùng há hốc miệng ra nhìn tôi một cách lạ lùng: — Cô ta là người yêu của anh lúc trước, lúc còn ở bên nhà dạo anh còn đi học. Chuyện đó đã lâu lắm rồi và cô ta chẳng may qua đời trong một tai nạn. Tôi ngắt lời Hùng: