Một người thím họ của Hùng đã kể lại đầu đuôi câu chuyện của Hùng cho tôi nghe. Bà nói trong tiếng nấc nghẹn ngào: — Thằng Hùng chết đi thật đúng là căn phần đoản mệnh nghiệp chướng của nó. Sau khi cháu bỏ đi rồi, cuộc sống thường nhật của nó là những chuỗi ngày im lìm khép kín. Nó chẳng còn giao tiếp với ai. Nó đến sở làm và trở về trong căn nhà suốt ngày cửa đóng im ỉm, rất ít khi tiếp xúc với bên ngoài cho đến ngày chúng tôi bất chợt chạm mặt nó với một hình thể xơ xác tả tơi, sắc diện bạc nhược với tấm thân héo gầy giống như một cái cây đã bị hao mòn tinh lực khô héo lạc thần. Chúng tôi ai nấy đều cảm thấy hết hồn, đến ép nó phải đi khám bệnh và chạy thầy chạy thuốc mãi cho đến khi có người biết nó mắc phải bệnh tà, bèn đưa nó đi tìm thầy để trừ khử, nó cũng chẳng chịu nghe. Mãi cho đến khi pháp sư phải triệu hồn cô ma nữ trở về khuyên bảo hồn ma buông tha cho nó.