Thần thức của tôi chìm sâu vào trong cơn bất tỉnh nặng nề. Bỗng chị Hiền, người đàn bà mà tôi đã nói ra ở đầu câu chuyện xuất hiện cứu tôi một cách hết sức bất chợt và rõ ràng, tôi không thể nào có thể lầm lẫn được. Sau khi xảy ra tai nạn, tôi thấy tôi đang nằm trên một cái giường nhỏ trong căn nhà êm ấm của chị từ lúc nào. Chị bưng đến trước mặt cho tôi một ly nước ấm, dường như là một thứ nước trà pha loãng, có mùi thơm dịu nhẹ giống như mùi loại trà móc câu của người Việt Nam mình hay uống. Chị trao ly nước cho tôi, bàn tay chị trắng ngần, có những ngón tay thon dài thanh tú, ngón tay giữa của chị có đeo một chiếc nhẫn cẩm thạch như thể chị đeo nó cho có lệ chứ không ngụ ý khoe của cải giàu sang quí phái như một số phụ nữ vẫn làm. Chị Hiền nhìn tôi hiền từ và tỏ ra rất thân ái. Nhìn dáng vẻ khoan thai chừng mực của chị, tôi nhận biết ra ngay rằng chị không hề có chút ngần ngại về tôi, về một thanh niên đồng hương xa lạ trong căn nhà ấm cúng của chị mà tôi không thấy có dấu hiệu sự có mặt của bất cứ người nào khác. Tôi chưa kịp lên tiếng nói một lời cám ơn, chị đã nhắc tôi thêm một lần: