Nhưng việc đó, vì sức khỏe của tôi còn yếu cho nên tôi chưa thể thực hiện được thì chị Hiền đã chịu khó ghé đến thăm tôi. Trong thấy chị, thấy lại ân nhân mà lòng tôi vừa biết ơn vừa vô cùng thân thương quí mến, làm sao tôi có thể đè nén được hết nỗi vui mừng. Tôi thật vui mừng quá sức, luống cuống chẳng nói lên được lời gì thì chị Hiền đã nở nụ cười hiền hòa đôn hậu: — Mở cửa cho chị vào chứ chẳng lẽ chú tiếp khách ở bên ngoài?