Á à! Chị nói đúng rồi! Vậy mà em cứ ngỡ chị có phép thần thông, chuyện gì cũng biết, em chẳng dấu được chị điều gì. Chị cười pha trò: — Coi chừng chị có thần thông thần nhãn thật đó. Chú nghĩ ngợi lung tung những điều không phải, chị biết ngay tức thì... Nào, cho chị sờ lên trên trán của chú xem đã bớt sốt chưa. Miệng nói, tay chị Hiền cất lên đặt nhẹ vào vầng trán của tôi. Bàn tay có đeo chiếc nhẫn cẩm thạch bé xíu ở ngón tay giữa vẫn còn. Tôi ngoan ngoãn hiền lành như một cậu bé ngồi yên để cho bàn tay ấm áp mềm mại của chị kiểm soát độ nóng trong người cứ y như chị là một vị y sĩ. Thật là một cảm giác dịu êm hết sức lạ lùng khi lòng bàn tay của chị Hiền sờ lên vầng trán của to6i vẫn còn hơi sốt, nhiệt độ vẫn chưa trở lại bình thường.