— Sao em không ra nói chuyện với chị ấy cho vui? Chị ấy rất dễ dãi và hiền lành, lại có một tấm lòng vị tha nhân đạo. Cô em gái của tôi trả lời: — Có! Em có ra ngoài này khi em nghe thấy tiếng anh nói chuyện. Nhưng em nhìn vào phòng khách không thấy có ai, em lại tưởng anh đang nói cái gì đó nên lẩm bẩm một mình, em để ý làm gì. Ủa, vậy ra anh vừa tiếp chị gì đó ở trong nhà hay sao? — Phải! Anh vừa tiếp chị Hiền. Chị ấy hỏi nhà thương nên biết anh đã trở về nhà nên tìm đến đây thăm anh ban nãy. Cô em tôi ra dáng bực mình, nó hỏi lại: — Anh nói cái gì em không hiểu! Anh bảo có chị ấy đến nhà mình và anh đã cùng chị ấy nói chuyện? Tôi hăng hái gật đầu. Cô em tôi nói thẳng: —