Cuối tuần lễ đó tôi có một mình dò dẫm từng chi tiết tỉ mỉ của quyển bản đồ Thomas Guide. Con đường dẫn đến thị trấn nơi căn nhà của chị Hiền khi nhìn lên mặt bản đồ thật dễ dàng không có gì là khúc mắc. Do đó, tôi yên chí định tâm một buổi sáng sớm thứ Bảy sẽ quyết định lên đường. Tự tính toán trong đầu một cách thật là chính xác, tôi yên lòng lái xe đến đúng nơi chốn mà tôi đã bị tai nạn ngày nào. Nhưng khúc đường này, tôi đã cẩn thận lái xe ngược chiều qua lại trong một khoảng cách có đến trên 10 miles hoặc còn xa hơn thế nữa. Nhưng, trong khúc quanh vắng ngắt này không hề có bóng dáng những khu cư dân. Bởi núi cao bao bọc quanh co khúc khuỷu và nhất là lại là khúc đường đèo, chung quanh chỉ là sườn núi chưa được khai khẩn san bằng nên không thể có nhà cửa quanh đây.